Tôi ở chung phòng với một người bạn nghiện khởi nghiệp Anh ấy đã nghỉ học được khoảng một năm. Đêm nào cũng thức đến 2-3 giờ sáng khi tôi cày đồ án thì vẫn thấy anh ấy ngồi đó.
Hỏi tại sao không ngủ, anh ấy chỉ bảo đang suy nghĩ. Sáng ra, anh ấy lại ngủ đến tận trưa, rồi tiếp tục làm việc đến khuya, theo như anh ấy nói là “tìm nhà đầu tư”. Ngày ăn một bữa, thân hình gầy gò, thiếu sức sống.
Kinh nghiệm của anh ấy chẳng có gì đáng kể ngoài việc kinh doanh đồ ăn vặt. Nhưng lúc nào cũng rất tự tin rằng nếu tìm được người đầu tư, anh ấy sẽ phát triển kinh doanh thực phẩm và nông sản sạch.
Tôi thấy anh ấy có đam mê và lý tưởng tốt đẹp, nhưng đồng thời cũng rất mơ mộng. Khi hỏi chuyện, tôi nhận ra anh ấy có xu hướng lý tưởng hóa mọi vấn đề, nghĩ rằng “thế giới phải vận hành theo cách mình nghĩ, nếu không thì chỉ là lạc hậu”.
Tôi đã hỏi: “Muốn khởi nghiệp thì có bằng chứng gì để người ta tin tưởng, ví dụ như giấy tờ, sổ sách hay bất cứ cơ sở nào chứng minh ý tưởng của mình có tiềm năng?”.
Anh ấy bảo rằng khởi nghiệp quan trọng nhất là ý tưởng, còn người đầu tư phải chia sẻ cả lãi lẫn lỗ. Tôi hỏi thêm về kiến thức quản lý, tài chính, kế toán… thì anh ấy đều không biết.
Ngay cả những câu hỏi cơ bản như “lợi nhuận từ đâu mà có” hay “tại sao lượng tiền mặt trong xã hội lại tăng lên”, anh ấy cũng không trả lời được. Tất cả những gì anh ấy hiểu về kinh doanh chỉ là mua bán và ăn chênh lệch.
Tôi khuyên anh ấy ra ngoài làm thuê trước để học hỏi và tích lũy kinh nghiệm, nhưng anh ấy kiên quyết từ chối. Anh ấy cho rằng làm thuê là bị bóc lột và không còn thời gian để làm giàu.
Tôi thật sự không biết phải khuyên nhủ thế nào cho bạn mình tỉnh ngộ. Mỗi lần ra ngoài về, bước vào căn phòng thấy anh ấy ngồi im lìm như thế, tôi cảm thấy bầu không khí rất ngột ngạt, tiêu cực.
Nhưng giờ đuổi anh ấy đi thì tôi cũng không đành lòng. Tôi phải làm sao?